Xua

“Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm” – Một câu chuyện có thật thời xưa _s2

Câu chuyện kể của 1 người phụ nữ Saigon trước 1975 về câu chuyện tình đầy cảm động của chị trong thời ly loạn. (Ảnh bên trên chỉ mang tính chất minh họa, không phải là nhân vật trong bài)

Tóc mai sợi ngắn sợi dài,
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm…

Ngày ấy, khi chị mới 16 tuổi, cuộc sống trôi qua êm đềm và hồn nhiên trong ngôi nhà nhỏ ở Sài Gòn. Một buổi chiều, ba chị dẫn về một người thanh niên Mỹ trẻ tuổi, giới thiệu là người phụ tá mới. Đôi mắt của anh khi ấy đã dừng lại thật lâu trên khuôn mặt chị, khiến chị phải bối rối hỏi: “Tôi có chỗ nào không ổn sao?” Anh cười ngượng nghịu, lí nhí xin lỗi.

Lần gặp gỡ đầu tiên ấy đã để lại trong lòng anh một ấn tượng sâu sắc. Dù anh bị cuốn hút bởi vẻ đẹp ngây thơ và tinh nghịch của chị, chị lại không để ý nhiều đến anh, chỉ coi anh như một người bạn của ba mình. Anh thuê một căn phòng trên tầng lầu của nhà chị, và từ đó họ gặp nhau hàng ngày. Mặc dù anh chỉ hơn chị vài tuổi, nhưng trong mắt chị, anh vẫn là một người lớn, một người đàn ông đã trưởng thành.

Anh đến từ Washington DC, vừa tốt nghiệp đại học và nhiệm sở ở Việt Nam là công việc đầu tiên của anh. Anh nói tiếng Việt giọng Bắc rất chuẩn và lưu loát, điều này làm chị càng thêm tò mò về anh. Anh ít nói, trầm tính và có phần nghiêm nghị, nhưng mỗi khi gặp chị, anh lại lúng túng, mặt mày đỏ bừng. Điều này làm chị thấy thích thú và muốn trêu chọc anh nhiều hơn.

Một lần, trong bữa ăn, chị đưa cho anh một quả ớt tròn đỏ, rất đẹp. Chị giả vờ bỏ nguyên trái vào miệng, nói rằng rất ngon và đưa cho anh một trái khác bảo anh thử. Anh tin lời chị, bỏ nguyên trái vào miệng nhai. Kết quả là anh sặc, ho và chảy nước mắt, trong khi chị cười đến đau cả bụng. Từ đó, anh giữ khoảng cách với chị, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng làm chị thấy tự ái ghê gớm.

Mối quan hệ giữa họ dần dần trở nên phức tạp hơn khi cảm xúc của cả hai bắt đầu thay đổi. Dù không nói ra, nhưng chị cảm thấy trong lòng mình có một sự thay đổi kỳ lạ. Còn anh, dù cố gắng giữ khoảng cách, nhưng không thể phủ nhận sự cuốn hút mà chị mang lại.

Trái tim bối rối

Một hôm, trên đường từ trường về nhà, xe đạp của chị bị hỏng. Đường tối và chị cảm thấy sợ hãi. Đúng lúc đó, anh đi ngang qua và nhận ra chị. Mặc dù còn giận, anh vẫn dừng lại giúp chị mang xe về nhà. Trên đường về, anh không nói gì, chị cũng không lên tiếng, chỉ cảm thấy có một sự thay đổi kỳ lạ trong lòng mình.

Gần tới nhà, anh bất ngờ hỏi: “Sao em ghét tôi quá vậy?” Chị ấp úng trả lời: “Tôi có ghét anh đâu?” Anh nhìn chị, ánh mắt chân thành: “Thế sao em muốn tôi khóc để em cười?” Câu hỏi ấy khiến chị lúng túng. Về đến nhà, chị cảm ơn anh rồi vội vã bước vào trong nhà, để lại anh đứng ngẩn ngơ ngoài cửa.

Đêm đó, chị không tài nào ngủ được. Hình ảnh anh cứ chập chờn trong tâm trí, lần đầu tiên chị cảm nhận được sự rung động của trái tim trước một chàng trai. Những ngày sau đó, chị mong ngóng được gặp lại anh, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu. Ba chị nói anh về nước vì có việc gấp. Chị thấy lòng mình trống trải và buồn bã.

Một tuần sau, anh trở lại. Vừa thấy anh bước vào nhà, lòng chị rộn rã, ánh mắt chị long lanh và cười nói không ngớt. Anh cũng vui vẻ đáp lại, cuối cùng hỏi chị một câu: “Em nhớ tôi lắm hả?” Câu hỏi bất ngờ khiến chị đỏ mặt, vội kiếm cớ bỏ đi.

Sinh nhật 17 tuổi của chị, chị mời bạn bè tới nhà chơi. Khi tiệc tan, chị trở về phòng thì thấy anh đứng đợi ở lầu hai, trong bóng tối, tay cầm một bó hoa hồng. Anh đưa cho chị rồi lặng lẽ bỏ đi. Chị ôm bó hoa, tim đập rộn ràng. Mở thiệp ra, chị thấy dòng chữ:

“Em của tôi,
Lần đầu gặp, em đẹp như một bức tranh.
Lần thứ hai gặp, em tinh quái như một con mèo.
Lần thứ ba gặp, con mèo đánh cắp trái tim tôi…
Bây giờ, tôi bắt đền … em để trái tim tôi ở đâu?
Tôi muốn xin em trả lại…!”

Đọc những dòng chữ ấy, chị thấy tim mình lỡ một nhịp. Cả đêm trằn trọc, chị không biết phải làm sao.

Biến động lịch sử

Năm ấy, chị thi tú tài IBM lần đầu ở Quy Nhơn. Tràn đầy tự tin, chị xúc tiến thủ tục đi du học. Nhưng đầu năm 75, mọi thứ thay đổi. Anh phải đi Sài Gòn họp khẩn cấp và không trở về. Toàn bộ nhân viên Ngoại giao Mỹ được lệnh rút khỏi Việt Nam. Anh gọi điện cho ba chị, xin ông đưa cả gia đình đi cùng, nhưng ba chị từ chối. Anh xin cưới chị để đưa chị theo, nhưng ba chị cũng không đồng ý.

Chị không hề hay biết về những gì đã xảy ra, chỉ biết thấp thỏm chờ đợi trong vô vọng. Biến cố năm 75 ập đến, ba chị bị bắt đi cải tạo, nhà cửa bị tịch thu. Giấc mộng du học của chị tan vỡ, cả gia đình tan tác. Chị buồn đau một thời gian dài.

Rồi chị cũng gượng dậy, giúp mẹ bôn ba buôn bán nuôi em. Chị kết hôn, nhưng cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc. Mẹ chồng khắc nghiệt, chồng thì nhu nhược. Chị phải quần quật làm lụng, không khác gì người ở trong nhà. Dù mang bầu, chị vẫn phải làm việc nặng nhọc, dẫn đến tình cảm với chồng phai nhạt.

Đứa con gái đầu lòng ra đời không cứu vãn được tình hình. Mẹ chồng vẫn chì chiết, hà khắc, khiến chị cô đơn và mệt mỏi. Có lần chị đề nghị ly hôn, nhưng rồi phát hiện mình mang thai đứa con thứ hai. Chị đành nhẫn nhịn vì con.

Những lúc buồn, chị nhớ quay quắt về anh và những kỷ niệm xưa. Chị biết rằng anh đã cố gắng hết sức để đưa chị đi, nhưng tình thế lúc đó không cho phép. Ba chị kể lại mọi chuyện với giọng ân hận, làm chị càng thêm đau lòng.

Giữa biển khơi

Không lâu sau, một người lạ mang đến cho mẹ chị ít tiền và địa chỉ, số điện thoại của anh ở Mỹ. Chị cầm tờ giấy, nước mắt rơi, chẳng biết để làm gì, nhưng vẫn cất kỹ, thỉnh thoảng lấy ra nhìn mà buồn vời vợi.

Mang thai lần này chị yếu hẳn, thai 7 tháng mà bụng nhỏ xíu, gầy guộc như que củi. Một tối, chồng chị bàn với mẹ chồng về chuyến vượt biên. Mẹ chồng muốn chị và con ở lại, để chồng chị đi một mình, nhưng anh không chịu, kiên quyết đòi đi cùng. Cuối cùng, mẹ chồng đành đồng ý. Vậy là cả gia đình lên đường ra khơi.

Tàu gặp bão, giông tố tưởng đã nhấn chìm con tàu mấy lượt, nhưng may mắn trời thương, chiếc tàu rách nát vẫn tiếp tục chạy. Mấy hôm sau, máy hỏng, hết nước, hết thức ăn, cả đoàn lênh đênh vô định trên biển.

Môi nứt nẻ, rướm máu, sức tàn lực kiệt. Nhiều lần chị hôn mê tưởng chừng không tỉnh lại. Trong cơn mộng mị, chị thấy mình trở về những ngày tháng tươi đẹp bên anh, như được sống lại trong giấc mơ. Hình như giấc mơ ấy đã giúp chị có thêm sức lực. Khi tàu cứu hộ tới, chị lại hôn mê một lần nữa.

Advertisement

Không biết bao lâu sau, chị tỉnh dậy, thấy mình nằm trong bệnh xá xa lạ. Người y tá nói đây là một đảo thuộc Malaysia. Biết mình đã đến bến tự do, nhưng quá yếu, chị lại hôn mê. Trước khi ngất, chị rút cái địa chỉ giấu trong lai áo, nhờ cô y tá gửi điện tín cho anh.

Cuộc hội ngộ bất ngờ

Trong cơn thập tử nhất sinh, chị được đưa đến bệnh viện lớn ở thủ đô Kuala Lumpur. Khi biết được tình hình của chị, anh đã nhanh chóng bay tới sau khi nhận được tin. Anh đứng bên giường bệnh, nhìn chị hôn mê, lòng đầy đau đớn và xót xa.

Trước khi đến đây, anh không hề biết rằng chị đã có chồng con và một đứa bé sắp chào đời. Anh thảo luận với bác sĩ, nói chuyện với chồng chị, giới thiệu về mình và khẩn cấp liên lạc với bệnh viện để nhờ giúp đỡ.

Ngay hôm đó, chị được trực thăng chuyển đến bệnh viện lớn, được chăm sóc tốt nhất. Chị và con đều được cứu sống.

Biết chị đã qua cơn nguy kịch, lòng anh rộn rã. Anh xin làm cha đỡ đầu của đứa bé. Trước khi về lại Mỹ, anh gặp chị lần đầu tiên khi chị đã tỉnh. Anh nhìn chị, ánh mắt đầy yêu thương và tiếc nuối. Chị nhìn anh, cảm kích và biết ơn.

Họ nhìn nhau thăm thẳm, không cần nói nhiều, chỉ có chị thì thầm: “Em xin lỗi.” Ánh mắt anh lặng lẽ nhưng đầy yêu thương.

Nợ tình chưa dứt

Thời gian trôi qua, gia đình chị định cư tại Mỹ. Dù không gặp lại anh, nhưng mỗi năm vào ngày sinh nhật các con, anh đều gửi quà và thiệp. Chị cảm thấy lòng mình thanh thản hơn, cuộc sống ổn định và hạnh phúc với ba đứa con.

Chồng chị cũng gửi trả lại số tiền mà anh đã cho mượn khi xưa. Dù nợ tiền đã trả, nhưng nợ tình thì vẫn mãi còn đó. Điều làm chị bứt rứt là anh vẫn sống độc thân, không kết hôn. Công việc bận rộn làm vui, nhưng trái tim anh vẫn dành cho chị.

Mẹ anh thường gọi điện nói chuyện với chị. Bà thương chị như con dù chưa gặp mặt. Bà biết chị qua tấm ảnh trong phòng anh và kể chị nghe về cuộc sống của anh. Những câu chuyện ấy làm chị đau lòng và xúc động.

Chị thường xuyên nghĩ về anh và những kỷ niệm cũ. Những lúc buồn, chị lại ôm con mà nhớ về anh, về những ngày tháng tươi đẹp họ từng có bên nhau. Dù đã trải qua bao sóng gió, tình cảm của chị dành cho anh vẫn còn đó, không hề phai nhạt.

Lời tạm biệt sau cùng

Một chiều thu, mẹ anh gọi báo anh đang ốm nặng. Chị muốn đến thăm nhưng công việc không cho phép. Chị chỉ gửi một bình hoa đẹp vào bệnh viện. Khi anh xuất viện, mẹ anh kể rằng anh đã ôm bình hoa của chị về nhà, để bên đầu giường.

Hai năm sau, khi đang làm việc, mẹ anh gọi báo tin anh hấp hối sau cuộc giải phẫu tim không thành công. Chị bỏ hết công việc, lên đường thăm anh lần cuối, mang theo con gái giữa – đứa bé mà nhờ anh mà được sống sót.

Nhìn anh thoi thóp trên giường bệnh, chị khóc không ngừng, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Anh mỉm cười, bảo chị đừng buồn, đời sống có sinh tử. Anh cảm ơn Thượng đế đã cho anh gặp và yêu chị. Chị nghẹn ngào: “Em xin lỗi.”

Ánh mắt xanh lơ, anh thì thầm: “Nếu có kiếp sau, em đừng nói câu xin lỗi.”

Đám tang anh diễn ra trong một ngày đầu đông buồn bã. Anh ra đi ở tuổi 46, để lại trong lòng chị một khoảng trống không thể lấp đầy. Ba tháng sau đám tang, chị nhận được thư mời của luật sư, báo rằng tài sản của anh để lại cho ba đứa con của chị, đủ để chúng học ở những trường đại học danh tiếng.

Chị lặng lẽ bên mộ anh, thầm thì những lời thương yêu mà khi còn sống chị không thể nói. Gió mang những lời ấy đến anh, như lời hứa cho một tình yêu mãi mãi.

Tình yêu vượt thời gian

Thời gian trôi qua, cuộc sống của chị dần trở lại bình thường. Ba đứa con lớn lên, học hành thành đạt nhờ vào số tiền anh để lại. Chị tiếp tục công việc và chăm sóc gia đình, nhưng hình bóng anh vẫn luôn ở trong tim chị. Mỗi khi nhìn vào tấm ảnh của anh trên bàn, chị lại cảm thấy một nỗi buồn man mác, nhưng cũng là niềm an ủi.

Những lúc rảnh rỗi, chị thường ngồi kể cho các con nghe về anh, về một người đàn ông đã hy sinh và yêu thương chị vô điều kiện. Các con chị, dù không gặp anh nhưng qua những câu chuyện của mẹ, cũng cảm nhận được tình yêu và sự hy sinh của anh dành cho gia đình.

Chị thường tự hỏi, nếu ngày ấy ba chị đồng ý cho chị và anh đến với nhau, cuộc đời chị sẽ ra sao? Nhưng chị biết, cuộc đời không có chữ “nếu”, và những gì đã qua, dù đau đớn, cũng đã giúp chị mạnh mẽ hơn.

Chị quyết định viết lại câu chuyện của mình và anh, để lưu giữ lại những kỷ niệm đẹp đẽ ấy cho con cháu sau này. Mỗi trang viết là một kỷ niệm, một cảm xúc, một nỗi nhớ nhung khôn nguôi.

Chị viết về lần đầu gặp gỡ, về những ngày tháng vui tươi bên anh, về những khó khăn và sóng gió mà họ đã trải qua. Chị viết về tình yêu không thể trọn vẹn, về những nỗi đau và hối tiếc, nhưng cũng viết về lòng biết ơn và những bài học cuộc sống.

Những bài học cuộc đời

Khi viết xong câu chuyện, chị cảm thấy như được sống lại những khoảnh khắc đẹp đẽ ấy một lần nữa. Chị cất cuốn sách vào một ngăn tủ đặc biệt, nơi chị giữ những vật kỷ niệm quý giá nhất. Mỗi khi nhớ về anh, chị lại lấy cuốn sách ra đọc, như để tìm lại một phần của mình trong những dòng chữ ấy.

Cuộc sống vẫn tiếp tục, nhưng tình yêu và kỷ niệm về anh sẽ mãi mãi sống trong tim chị. Chị biết rằng, dù anh đã ra đi, nhưng anh vẫn luôn bên chị, bảo vệ và yêu thương chị từ xa.

Chị dạy các con về giá trị của tình yêu, sự hy sinh và lòng biết ơn. Chị muốn các con hiểu rằng, tình yêu đích thực không bao giờ phai nhạt, dù thời gian có trôi qua và cuộc sống có thay đổi.

Mỗi lần đến thăm mộ anh, chị mang theo những bông hoa tươi thắm, đứng lặng lẽ thầm thì những lời yêu thương mà chị chưa kịp nói. Chị cảm thấy như anh đang lắng nghe, mỉm cười và bảo vệ chị từ thế giới bên kia.

Chị biết rằng, tình yêu của họ sẽ mãi mãi là một phần của chị, là ngọn lửa sưởi ấm và soi đường cho chị trong suốt quãng đời còn lại. Và chị tin rằng, ở một nơi nào đó, anh cũng đang dõi theo và yêu thương chị như ngày nào.

Advertisement

LEAVE A RESPONSE

Your email address will not be published. Required fields are marked *